58 - OAN KHIÊN LUÂN HỒI…
Tôi đã dự định không viết gì về Phật nữa. Bởi có quá nhiều quan điểm chấp mê không tỉnh trong các chúng phật tử hiện nay lên tiếng chống đối một cách không thể hiểu nổi! Họ bất chấp phải trái!!!
Gẫm lại lời Phật cùng A nan trước lúc Người nhập Niết Bàn là: Người trong đạo phải đi dưới hầm tối và để người ngoài đạo đi trên cầu… Thế nên tôi nhất định phải thiết kế một chiếc Cầu Ô Thước cho mọi người vậy. Dĩ nhiên nếu chúng phật tử nào có bước lên chiếc cầu ấy để đi đến ánh sáng của sự thật là rất tốt. Bằng như họ vẫn thực hiện đúng như lời của Phật ở dòng trên thì tôi cũng miễn tranh luận cùng họ.
Bởi những Phật tử hôm nay còn chưa có thể biết được rằng: Phật Thích Ca ngày đó đã phải chịu quá nhiều những điều oan khốc phủ lấp từ sự mê muội của thế nhân! Nay đã là thời kỳ phán xét cuối cùng rồi. Nếu vẫn ôm giấu chứng bệnh nan y không chịu giải phẫu ắt phải chịu sự đào thải của quy luật tự nhiên mà thôi vậy. Bởi phía bên kia cầu mới là cõi Cực Lạc. Đương nhiên, sang sông trên một cây cầu, sẽ vững vàng và an toàn hơn đối với một con đò ngang.
Và nhịp cầu Ô thước đó, có cấu trúc như sau:
Tất cả chúng ta hôm nay đều biết nguồn gốc của Phật Thích Ca xuất phát là từ người Ấn Độ. Thế nhưng những Phật tử người Việt Nam chúng ta, lại không chịu biết để hiểu rằng: Tại sao Ấn Độ Giáo lại là đạo Hindu chứ không phải đạo Phật!? Vẫn thói quen trôi lạc lênh đênh khắp nẻo ta bà mà quên mất cội nguồn đi rồi. Là cả Đạo Phật và Hindu đều có chung một gốc từ Bà La Môn từ thuở Sử Thi Ri-Veda. Tư tưởng vẫn chịu sự ảnh hưởng đa thần vốn là các Thần Vật chứ không phải Thần Nhân của quá khứ nguyên thủy đó.
Phàm, “Lá rụng về cội…”.
Thế cho nên các đại đồ đệ của Phật khi mất đi. Tượng Trời ẩn dụ sự hóa thân trở về các loài vật ở kiếp sau là đều có dụng Thiên Ý của đạo ngụ ở trong đó cả. Ví như tôi điển hình là sự hóa thân của vị đại đồ đệ Ca Diếp là Cá Chép!
Do bởi trước đó Ca Diếp đã từng có lấy bảo pháp của Phật mà giấu riêng. Lại sau này còn có hành vi sắp đặt Kinh Phật có chép sai sự thật trong đó nữa. Thế nên khi chết đi thì hóa thân kiếp sau làm con Cá Chép còn chờ Thời mà Vượt Vũ Môn để mong được Hóa Rồng nữa. Trời khiến những tội lỗi đã phạm phải của Ca Diếp ở kiếp trước đối với Phật pháp đó. Mà ngàn đời sau, thế nhân cứ phải phóng sinh Cá Chép là bởi nguyên cớ đấy mà ra cả. Với ngụ ý giải bớt tội mà Cá Chép phải mang nơi kiếp đọa này.
Người đời lại cứ luân hồi trong biển mê, lại tiếp tục mê hơn khi không biết sự thật này. Họ phóng sinh loạn xạ luôn tất cả các loài cá khác nữa!! Các loài cá không phải là Cá Chép, nào có tội tình gì trong việc này mà phải phóng sinh cho nó đâu. Từ đó khiến nên càng làm rối loạn sự thật hơn nữa. Chỉ riêng Cá Chép mới thật sự cần sự phóng sinh của thế nhân, để mong giải tội, thoát kiếp mà thôi. Thế nhưng từ sự thiếu hiểu biết của thế nhân, dẫn đến tất cả các loài cá cũng được mang ra mà trộn lẫn vào ý riêng của Tạo Hóa. Khiến nên rối loạn và lầm lạc mất hết cả lên, không biết đầu mối ở đâu để mà truy tìm lại sự thật được nữa.
Hãy tự hỏi lương tâm mình xem. Khi ta tận tay thả phóng sinh cho một con Cá Chép. Có bao giờ ta biết đó chính là sự ẩn ý của Tạo Hóa trong đạo là hiện thân của Ca Diếp chăng? Không hề.
Đã thế, mong gì ngộ đạo mà thấy nẻo duyên hòng gieo duyên cho được. Đã thế, lại còn ra chiều bệ vệ mà giảng đạo cho người khác cho được nữa chứ!! Lại đã thế…., còn ra vẻ cao đạo mà lên tiếng răn dạy người khác và khác nữa!!! Cứ thế mà cùng nhau luân hồi…, đi trong tăm tối.
Nếu chỉ xét riêng vị đại đồ đệ Ca Diếp mà đã thế. Thì sao ta có thể đủ hiểu biết để xem xét tiếp những oan khốc cũng như thiên tượng đã ẩn ý gì trong các sự hóa thân khác cho được nữa? Thế nên sự phán của Phật Thích Ca về việc đi dưới hầm tối là không thể sai cho được rồi. Sao thế nhân chúng ta không chịu nghe câu chỉ dạy đó của Phật, bao gồm cả trong lẫn ngoài đạo vậy?
Thì thôi, dù sao cũng đã đến thời kỳ cuối rồi. Tôi không ngại “búa rìu” của những dạng dư luận u mê. Ngược lại, rất cần dòng dư luận sáng suốt để cuốn trôi những tối tăm hỗn độn mà bày rõ sự thật. Bởi tôi tự biết mình thuộc hóa thân từ búa rìu (Việt) thứ thiệt của Chiến Thần Xi Vưu kia mà! Vì thế cho nên tôi tiếp tục sử dụng chiếc rìu của Chiến Thần Xi Vưu đó như sau:
Đạt Ma Sư Tổ, khi sang đây và phát hiện được Kinh Dịch. Liền hợp nhất mà chuyển hóa. Thế nên khi mất đi. Vị tổ này đã nguyện kiếp sau được hóa thân thành Rùa Vàng (Thần Kim Quy, là Lạc Thư). Hầu mong đưa mọi người sang sông thay cho cây sậy, vốn có nhiều hạn chế cho tư duy chung nơi kiếp trước của mình. Điều tiềm ẩn này ý là đạo chính ở trong bức đồ Lạc Thư của Kinh Dịch rồi vậy. Thế cho nên ta mới thấy có xảy ra sự kiện; Thầy trò Tam Tạng mới bị Thần Quy nhận cho chìm tất cả kinh phật khi trên đường trở về. Mặc dù lúc đó mọi người xem như đã đắc Kinh rồi. Lại còn sự cố mất trang cuối trên đá nữa!!! Tôi cam đoan, sự kiện mà trời khiến cho Kinh tạc trên đá đó. Hoàn toàn nằm phía bên trong của chân trời biến cố của lỗ đen đối với toàn thể nhân loại của chúng ta hôm nay mất cả rồi. Sao có thể tưởng tượng tới nổi cho được. Đó cũng chính là vùng mà Phật Thích ca gọi là Phi Tưởng Xứ địa phương.
Như kể đến sự hóa thân kiếp sau của vị tổ cuối cùng là Huệ Năng. Chính hình ảnh của Chim Đại Bàng là ý nói đến vị thế Chúa Tể của các loài chim rồi. Bởi Huệ Năng nghĩ kẻ ăn cắp Kinh đó, nhất định phải là một kẻ nào đó rất cao siêu về bản lĩnh mới có thể đoạt Kinh được. Thế cho nên ta mới thấy cái chí bay cao của Chim Bằng là: Vỗ cánh lên thẳng đến tận 9 tầng mây, sau đó mới xoải cánh mà thả xuôi về phương Nam mà thôi. Mục đích duy nhất là tìm cho bằng được; Kẻ nào dám cả gan mà ăn cắp Kinh đi mất.
Và kẻ mang chí cả xưa nay cũng thường ví von theo như: “ Loài én sẻ, thì làm sao mà biết được đến cái chí bay cao của Hồng Hộc, Chim Bằng” cho được.
Thế nhưng, sự kỳ vọng vào kiếp sau của Lục Tổ Huệ Năng xem ra cũng có nguy cơ hóa thành công “Cốc” mất luôn đi rồi vậy! Bởi phận là hậu sinh như Lục Tổ Huệ Năng, hoàn toàn không có thể nào biết cũng như ngờ tới được rằng: Hơn 1000 năm trở về trước. Một trong các đại đồ đệ của Phật Thích Ca. Có kẻ sau khi tạ thế, đã từng hóa thân thành con “chim sẻ” rồi vậy!!!
Ta lại phải biết đến nguồn thông tin trong không và thời gian cùng một giai đoạn đó như: Trong nhóm Bách gia chư tử ngày đó. Kẻ mà từng được mệnh danh là Đạo Chích này, đã từng tha chết cho Khổng Tử trong quá khứ đấy! Một bậc mà đã được thiên hạ suy tôn thành Thánh Nhân. Và đồng thời cũng từng là vị giáo chủ đã khai sinh ra Nhân Đạo. Một đạo lý vững vàng và mẫu mực cho nhân loại suốt 2.500 năm qua. Đó là lý do tại sao Đạo Lão và Đạo Chích xem thường quan điểm tư tưởng của Đạo Khổng.
Vậy đó cũng là điều mà Chim Đại Bàng hoàn toàn không có thể nào ngờ tới cho được cả. Đáng tiếc thay, người Trung Quốc lại không tái sinh một vị cỡ như Thôi Hiệu về sau này. Để các bạn cùng tôi trên trang này; Hôm nay lại được “thưởng lãm” sự ca tụng thêm một khúc thi ca của thiên hạ về một bài Vịnh, “Chim Bằng Lâu” như Hoàng Hạc Lâu được rồi. Kể ra, kho tàng văn hóa của người Trung Quốc có khiếm khuyết trong sự kiện này rồi đấy!
Tôi nói thế, bởi trong kho tàng văn hóa của dân tộc Việt vẫn sừng sững một Huệ Nhãn sánh tựa Sao Khuê như: “Tổ kiến hổng sụp toang đê vỡ” trong “Đại Cáo Bình Ngô”, làm bằng chứng tư tưởng lịch sử cho mai sau cùng con cháu. Hay gần hơn như có Đồ Chiểu với câu: “Giận là giận kẻ ăn cắp đồ bàn Phật”!!!
Ta lại thấy; Tượng trời lại khiến cho con vật được phóng sinh thứ hai sau Cá Chép trong tín ngưỡng Phật Giáo tại Việt Nam hàng năm, chính là Chim Sẻ!! Thiên hạ lại thi nhau phóng sinh đủ tất cả các loại chim khác thêm nữa!!! Lại tiếp tục chất đầy rối loạn khiến cho che mờ sự thật. Ta thấy khả năng của thế nhân chỉ giỏi phủ mờ và gây rối loạn chân lý chứ hiếm có thể khai sáng cho được! Ấy vậy mà mỗi khi có ai đó chuẩn bị phát quang đường lối, là ngay lập tức ném đá loạn xị lên tất cả!!!
i dà…! (Mượn cách nói của bạn Lãng Tổ dùng tạm nhé), !!!
Tuy nhiên ta vẫn thấy được rằng: Trong tất cả những sự rối loạn đầy hỗn tạp, oan khốc chồng chất suốt bao ngàn năm qua đó. Giữa đêm trường sâu thẳm, vẫn khuất mờ trong đêm đen mà mọi cái nhìn không có thể nhìn tới. Còn có một bóng chim lẻ loi trong cô độc, bởi thế nhân kỳ thị, xua đuổi. Vẫn hằng năm lủi thủi chờ đến thời điểm để mà đi… Đội đá xây cầu ô thước!!!
Thiết kế một câu cầu mãi hàng ngàn năm qua, trong lúc thế nhân đang vẫn mãi say-mê-ngủ! Nào ai có thể ngờ được rằng: Vị kiến trúc sư đó lại chính là sự hóa thân của A nan!!!
Ta xét thấy cội Phật ngày đó đã nảy mầm và sinh duy nhất một quả ngọt là A nan. Người mà đã từng đứng ra để bảo lãnh cho Nữ Giới đến với Phật Pháp. Người mà Phật đã không để cho đồng “giác ngộ” cùng các đại đồ đệ trong ngày trước. Người mà Phật đã cùng bàn luận về tương lai ngày sau của tứ chúng Phật tử, trước lúc Người nhập Niết Bàn…
A nan đã tự nguyện đi trong bóng tối. Đội đá đến trọc cả đầu vào đêm mùng 7 tháng 7 hằng năm để cho Ngưu lang và Chức nữ đi trên đấy. A nan nguyện thiết kế cây cầu ô thước đấy, để nối hai bờ trên sông Ngân Hà mà không cần phải mong ai biết đến cả. Đã 2.500 năm qua rồi. Hôm nay các bạn nhất định cần phải biết đến nỗi oan đó trên trang này. Điều này để tương xứng với sự giải oan so với tông đồ Giu đa bên Nhà Chúa. Cả hai vị đồ đệ phải chịu nhiều điều oan khốc nhất của cả hai bên!? Như thế cũng đủ để được gọi là đối xứng rồi vậy!!! Tuy nhiên nếu so sánh thì xem ra…, Cái oan của A nan có nhẹ ký hơn nỗi oan của Giu đa nhiều lắm lắm. Bởi nỗi oan của Giu đa là quá đắt.
Tôi đã gợi ý mở lối oan khốc trong Phật giáo phần nào rồi vậy. Các bạn hãy tự suy ra những giá trị còn tiềm ẩn trong đó dần nhé. Vì nếu có bất ngờ mà phát lộ được những điều oan khiên gì trong đó. Các bạn cũng đỡ phải sốc hơn, nếu tôi tiếp tục đưa cuộc du hành đi thẳng vào sự thật với một vận tốc quá nhanh.
Tôi cũng xin chép lại một bài tức cảnh nữa của tôi, khi từng đứng trên bến vắng, trước dòng sông trời trong quá khứ của miền không – thời gian đó:
Trăng hình khuyết như thuyền bát nhã
Thường chuyển lưu lai vãng ngân hà
Mặc tục khách sông trời bến vắng
Kẻ đưa đò quên giấc trong trăng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét